A list of puns related to "Trịnh–nguyễn War"
My dad introduced me to this song today. I was so moved by the song and its depiction of the horror of war I felt I have to share it. Trinh Cong Son, the author of this song, is extremely famous in Vietnam and his anti-war songs are so good and touching they used to be banned in fear of demoralizing the troops, according to my dad. If any of you want I'll send you some other pieces of his. In those songs he uses very cheerful tunes but extremely dark lyrics to convey his anti-war stance, I'm unable to put that into English so I choose this song instead to introduce his music to reddit. I'll include my attempt at translate it into English here while the Vietnamese lyric is in the video's description. Hope you guys like it. Please enjoy.
English lyric by me:
City park’s bench, move to the street
Shaking old man, trying to sleep
Shaking old man, sad hear the blast
Naked baby, cry childhood away.
City park’s bench, move to the street
Shaking old man, sad in red eyes.
Shaking old man, look at his life
When war arrive, burns his country.
Shaking old man, Naked baby
Pieces of dry rice, in gaping mouths
His country’s lands, burn in bombing.
Each coarse hand, bury the smiles
Each barbed wire, flay people’s life
Shots fire each night, futures burn bright.
City park’s bench, move to the street
Each line of tree, drown in bombs’ blasts
Each bosom foot, run to the street
Naked baby, restless sleeping.
City park’s bench, move to the street
Old man’s coughing, troubled breathing
City’s dark night, light up in fire
Naked baby, wander all life.
"Qua phố Belleville gặp Kim Phụng, chủ nhân cực kỳ xinh đẹp của cửa hàng bán áo quần thời trang hiện đại nhất tại Paris (báo Tuổi Trẻ đã có giới thiệu). Tôi lại ra quán Lipp uống rượu và làm thơ:
Paris Kim Phụng xứ người Đứng ngồi như một tiếng cười lẻ loi.
Ở Paris, nếu được hướng dẫn tốt, bạn sẽ không thiếu gì cơ may để được rơi xuống trước vô số hồng nhan lịch sử Việt Nam.
Và tôi đã loanh quanh như thế cho đến một đêm bước chân về một thứ gác nhỏ không phải của mình. Cái gác nhỏ ở trên con đường gì đó tôi không còn nhớ tên. Vài tháng hoặc nếu có nhớ đi chăng nữa thì cái gác kia cũng không vì thế mà bỗng dưng lại rộng thêm ra vài thước vuông nữa.
Tôi đến cái gác nhỏ ấy và chưa kịp ngồi xuống đã lãnh đủ một trận mưa rào trên vai. Một thứ mưa nước mắt được kết tụ từ đám mây xa xứ, từ những kỷ niệm thần tiên của một thời phiêu lãng hồn nhiên, từ những rối rắm không thể biện giải của những uẩn khúc tâm hồn, từ những… từ lúc xa xưa gần gũi bất khả tư nghị của lịch sử, từ những điều chưa nói, muốn nói mà không nói được, từ cái lỗi của người này cái sơ sót của người nọ, từ cái phù du của vật chất cái khắc nghiệt của tinh thần, từ cái không mà có cái có mà không… Và cứ mưa đi những cơn mưa từ thiện của sự trong lành. Mưa và tâm hồn được rửa sạch.
Cơn mưa đi qua, đôi mắt ráo tạnh, Khánh Ly ngồi xuống cạnh tôi cùng vài người bạn. Và cũng chỉ như thế thôi, đủ quá rồi, chúng tôi ngồi hát với nhau như xưa kia đã cùng hát thâu đêm.
Có điều lạ là trong phút bất ngờ gặp gỡ ấy, sau mười mấy năm, không ai thắc mắc về sự sống nơi này nơi nọ của nhau. Cứ như là một câu chuyện bỏ dở hôm qua, hôm nay tiếp tục. Không hề có một chút đoạn trường ở đây. Cuộc đời bỗng dưng nhẹ nhàng, dễ thở. Tốt đẹp bất ngờ
[…]
Tôi lại trở về với căn gác nhỏ của tôi ở phố Monge cùng với những giấc ngủ không mộng mị. Mỗi sáng lại thức dậy cùng những niềm vui khác, những xao xuyến khác. Những bữa ăn sáng được gói cẩn thận trong giấy màu của Chi. Những buổi trưa trò chuyện cùng Trâm, Biên, Ánh, Hương, Michiko…
Và dù ở Paris hay Sài Gòn tôi vẫn mỗi ngày bước chân về gác nhỏ để nhìn lại mình hôm nay, tìm lại một chút mình của hôm qua, và nghĩ về mình những ngày sắp tới".
Tháng 9-1990. Trịnh Công Sơn viết về Paris
nguồn : page nhạc TCS
Please note that this site uses cookies to personalise content and adverts, to provide social media features, and to analyse web traffic. Click here for more information.